Trần Vũ Long
muốn được cùng nhau nâng chén rượu
mày và tao cứ mỗi đứa một phương
![]() |
Tim - Đường Linh |
Vui vì chữ
nhọc nhằn với chữ
chữ bơ vơ
khi rậm tiếng
rậm lời
nơi rác rưởi chữ bò lên trang giấy
từ muôn ngàn pho sách chữ bò ra
đôi khi chữ đánh đu cùng điếm
điếm mồm
điếm chữ
điếm danh…
thế kỉ của mày lưu manh và bệnh hoạn
thế kỉ của tao dối trá chất chồng
thế kỉ chúng ta cười ra nước mắt
nước mắt mày cạn rồi thì mượn nước mắt của tao
chúng mình đã sống nửa đời như li rượu nhạt
đi qua niềm vui lại gặp nỗi buồn
qua một nỗi buồn khác gặp nỗi buồn hơn
thôi thì nâng chén tao với mày cùng cạn
dẫu hai chúng mình mỗi đứa một phương
có khi nào…
chữ cũng cô đơn.
Đêm mười tư, tháng cô hồn
T.V.L