Khi chúng tôi đi khắp nơi tìm thú phiêu lưu, chúng tôi không phải kẻ thù của quý vị. Chúng tôi muốn hiến cho quý vị những địa hạt mênh mông và lạ lùng. (APOLLINAIRE)
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn hay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn hay. Hiển thị tất cả bài đăng

Thi sĩ trại gà

Trần Đức Tiến

Phúc nhấc máy điện thoại. Ngay lập tức, ở đầu dây đằng kia, giọng phụ nữ như vẳng lên từ vực thẳm:

- Anh đấy ư? Trời ơi, đi đâu mà mất tăm cả tháng nay thế hả? Đến với em nhé. Vừa gặp một chuyện phiền muộn kinh khủng… Khách sạn Sông Hồng. Phòng lạnh.

Phúc đã nhận ra giọng người gọi. Điều đó khiến anh bàng hoàng đến nỗi, khi đã đặt máy xuống rồi, anh lại vồ ngay lấy và áp lên tai. Trong máy chỉ còn vang lên những tiếng “tút, tút” đều đặn.

Phúc là nhân viên thú y ở Công ty chăn nuôi – “trại gà”, như dân trong vùng vẫn thường gọi. Đôi khi công việc rãnh rỗi, anh vẫn thường làm thơ. Trừ một vài bài mà anh phải nộp báo tường để lấy điểm thi đua, còn hầu hết thơ anh không ai được đọc. Chính anh cũng rất bối rối trước những cơn cao hứng bất thường của mình. Một thời gian khá lâu sau, khi trạng thái tâm lý cân bằng trở lại, anh lấy làm ngạc nhiên vì những bài thơ mình viết ra. Chúng có vẻ điên rồ thế nào đó. Những diện mạo tinh thần hoàn toàn xa lạ, khiến Phúc ngượng chín người. Anh tìm cách thủ tiêu chúng rất cẩn thận, cố gắng không để cho ai biết.

Sự thực thì thơ của Phúc đã một lần được đăng báo. Báo địa phương thôi, và cũng từ lâu rồi kia. Tay phóng viên báo nọ đến công ty mua gà giống về nuôi, rồi để tỏ tình hữu nghị, đã tự ý lăng-xê một bài báo tường của anh lên. Điều này khiến Phúc đau khổ mất một thời gian khá lâu. Đồng nghiệp ở công ty gọi đùa anh là “nhà thơ”, “thi sĩ trại gà”! Họ bắt đầu nhìn anh với ánh mắt e dè, và tất nhiên trong cái nhìn ấy còn hàm chứa sự giễu cợt kín đáo. Tuy vậy, cuộc đời lại có vẻ muốn đền bù cho Phúc ở một khía cạnh khác.

Đọc tiếp
Lên đầu trang