Khi chúng tôi đi khắp nơi tìm thú phiêu lưu, chúng tôi không phải kẻ thù của quý vị. Chúng tôi muốn hiến cho quý vị những địa hạt mênh mông và lạ lùng. (APOLLINAIRE)
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Có những ngày mưa kéo dài

Trịnh Sơn


(ảnh sưu tầm)
Có những ngày mưa kéo dài
Ngủ vùi trong chăn ấm quên đem lũ chim vào nhà
Nửa chừng cơn mê
Nửa chừng ngô rang phưng phức Vũ Bằng
Nửa chừng hoang dại em không khăn không áo
Nửa chừng khúc Phạm Duy ngựa hồng
Nửa chừng bộ phim hài Mỹ
Tôi nghe tiếng chim kêu
Rõ ràng tiếng chim kêu
Trong chật chội màng nhĩ đã bắt đầu xơ cứng vì lạnh của mình

Có những ngày mưa kéo dài thật dài
Chuẩn bị lương tháng vinh hạnh bớt 10% cho quỹ từ thiện
Thể nào bạn bè cũng rủ nhau tìm một chỗ vừa đủ
Nhâm nhi cuộc đời nhâm nhi bản thân mình
Mếu máo và tếu táo
Khật khừ rồi lạo xạo
Chúng ta chỉ là mấy hạt cát nhỏ giữa vũng phố này

Đọc tiếp

Phố cũ

Trịnh Sơn


ta thèm ơi ly bia hè phố
uống tan ảo vọng 20 năm tuổi trẻ
nhắm vào lòng chút bụi ngày cũ
nhớ

Tranh của Salvador Dalí

Đọc tiếp

Đã mòn thương khó

Trịnh Sơn

Những câu thơ mọc trong cơn sốt
Nuôi tật nguyền thân xác
(tranh sưu tầm)

Bại liệt con đường dẫn tới niềm tin
Gió ngừng nhảy đã lâu trên mái nhà chim quên
Thiêu đốt chán chê lửa địa ngục

Ướp đá mồ hôi cưỡng bức
Ai đang bước cùng anh dưới mé sông phơi trăng lạc điệu
Ai đang nắm tay anh sớt chia ánh nhìn trôi miền xa thẳm
Bầy sợ hãi bao vây bằng giáo mác ngọt ngay và thòng lọng ngọt ngào
Chính lúc ấy, anh cắn lưỡi

Đọc tiếp

Hành trang

Trịnh Sơn

Những con chim tha rơm về não tôi
Không làm tổ
Thả đó


Ôi đã xa khói bếp nghèo của mẹ
Mây thuốc lào của cha
Và ánh mắt ngợp đôi tà thiếu nữ

Ôi đã qua một thời bè bạn
Khoác vai nhau giữa đám đông như chốn không người
Khóc thì khóc cười thì cười

Ôi đã hết những chuyến tàu tuổi trẻ
Đi ngược về xuôi
Ta cứ tới ai làm người lui lại

Đọc tiếp

Bởi vì chúng ta rất khan hiếm

Trịnh Sơn

Bởi vì chúng ta rất khan hiếm
Phải lật tung cả thế giới để xới tìm
Kể cả trong máu người oan ức
Và trong cửa mình đẫm mồ hôi

Đọc tiếp

Kính chào nữ thần tự do

Trịnh Sơn

Buổi sáng em trở về
Lê tàn đêm dưới váy
Người qua đường hỏi em có mồ hôi không
Trên khô rát giấy bạc
Trên thịt da cuồng nộ
Trên tâm hồn quay xiết tiền ơi tiền tình ơi tình

Quán cóc ghế nhỏ vừa mông em ngồi
Ác miệng đời : - Sang như đĩ !
Mấy bông hoa mười giờ rủ cánh từ trưa qua ngó em buồn bã
- Buồn như đĩ !
Giá như có thể bán được nỗi buồn em sẽ giàu

Đọc tiếp

Nghe không


Trịnh Sơn



Tiếng mưa nhiễu lên tiếng Trịnh
Hình như không là tiếng nữa
Rổn rảng người rơi xuống người

Liếc mắt em cắt viễn vông nghịch đùa
Những phần đều nhau chia những bàn tay đều nhau
Ngoài kia bão lũ làu bàu nắng phai
Biển biết bao dung tìm động phía vắng thuyền
Sao con sóng rát Trường Sơn cuốn không ngơ đợi chờ Tô Thị

Sao anh cuốn không ngơ Kiều con gái
Rời rã phấn son lầy vũng anh hùng
Em thò bàn chân ướm giấc mơ Phù Đổng 
Kiêu 
Còn biết kiêu
Là còn biết sống

Những bọt bia chưa say ta đã bét nhè ly chén
Ngợi ca trống rỗng
Ực vừa vừa thôi gió giữa cốc và môi
Trịnh lả ngã tay hoa khôi

Trịnh ơi Trịnh vòng gai quấn ngang cổ trắng ngấn

Đọc tiếp

Nhà mình không có vườn

Trịnh Sơn

Nhà mình không có vườn
thôi em chịu khó mọc suông trán này
nếp nhăn thay thế luống cày
mồ hôi nắng ngày
nước mắt mưa đêm

Anh sẽ làm thơ như kẻ quê mùa gieo hạt
lúa nứt chồi gốc rạ
sự sống nảy mầm trên cái chết

Con chúng ta ngơ ngác ngọn đòng đòng
Niềm tin bó thành rơm đứng dang tay canh lũ sẻ

Đọc tiếp

Sonate Buổi sáng

Trịnh Sơn


Có cô bé những buổi sáng ghé trước cổng nhà tôi
Kiễng chân tay với hái đóa hoa vàng
Hoa lìa cành
Cô bé mỉm cười
Mang trái tim tôi đi kể từ khoảnh khắc ấy

Cha tôi nói mỗi con người là một đóa hoa
Sắc hương là món quà diệu kỳ cuộc đời ban tặng
Mẹ tôi nói hoa phải nở và hương phải bay
Dù biết rằng nở sẽ tàn và bay sẽ mất

(tranh sưu tầm)

18 tuổi tôi đi tôi đi
Thời gian là chuyến xe không bao giờ chạy ngược
Được mất sống còn làm gồ ghề thêm hình hài
Những con người đồng hành với tôi cũng vậy
Trên lưng mỗi người đều vác một con cóc chông chênh

20 tuổi trôi đi trôi đi
Bằng phẳng nhiều mà vực thẳm cũng nhiều
Tôi trượt chân giữa vũng ảo tưởng
Đóa hoa vàng phất phơ con diều không dây
Cha tôi hớt hơ hớt hãi
Mẹ tôi hớt hơ hớt hãi
Trên cánh đồng rơm rạ cuối mùa có những đứa trẻ bỏ trâu đi tìm diều

Nhắm mắt lại em ơi em ơi
Ta làm hai hạt bụi quấn lấy nhau siết lấy nhau giữa sa mạc này
Hoa phải nở và hương phải bay
Cháy trọn vẹn món quà diệu kỳ cuộc đời ban tặng

Đứng phải bước ngồi phải bước nằm cũng phải bước
Bước nghe em tới hơi thở cuối cùng
Những buổi sáng ghé trước cổng nhà tôi
Kiễng chân tay với hái đóa hoa vàng

Bà Rịa, ngày 14 / 05 / 2009
TS.

Đọc tiếp

Nằm mái gió nhớ Long

Trịnh Sơn
                                  
bao giờ tao về trung ương
nhớ đem cho mày tấm gương ba mươi độ
soi ngã nghiêng soi tưng bừng soi đổ vỡ
bạn bè một phía đời sau lưng

nhớ đón tao bằng chiếc áo thùng thình năm cũ
giam hận sầu trong cái nắm không buông
và đuổi hết bọn giả vờ cơn cớ
vào cái thời dại mắc cỡ thành khôn


cũng may Hà nội còn ồn
nhớ mày tao nhớ cái lưng hồ Tây
đái bảy bước một cơn say
xé thuần phong thấy một bầy trẻ con

hình lon ton bóng lon ton
mò lăng tẩm ướt hai hòn ngây ngô

đêm mái gió
vạch mây mùa nửa quen nửa lạ
mày phương nớ chắc hồn lùi phố xá
trót hẹn chung nhau một lần vấp ngã

người đá cứng ta chân mềm
thiên hạ
bao giờ bao giờ một phương

29/1/2015
TS.

Đọc tiếp

Chưa biết ru con

Dòng sông lam - Đường Linh
Trịnh Sơn

Tượng đài rất to ngoài phố
Ngõ nhà cờ phướn tung tăng
Nửa đêm con khóc ba chong mắt gào bài ca Việt Dzũng

Đọc tiếp

Điếu Cày Ca

Trịnh Sơn

Khi cơn bão cuối cùng chém nhát cuối cùng ngang rốn mẹ
Vệt sống quẫy đạp tròn vuông bẹt nhọn
Ngạc nhiên quá! Sinh linh vống lên
Hình hài oa oa lộn ngược
Anh ra đời cùng nỗi buồn em chưa biết mặt
Đêm không nguôi thả tối lên vầng não Đông phương
Đông dương
Nam Việt
Anh ra đời ngược đường hy vọng chảy dọc huyết quản cha
Đốm mùa nhả vàng ướt balô độc hành
Cúc nở rất nhiều, chiều ấy
Một người con gái rửa cửa sổ tâm hồn bên vực đói thủy triều
Một đám đông cấu cào khuôn mặt thời gian
Trẽn trơ ngợi ca bầu trời thiếu mặt trời
Anh ra đời lững lờ mộng hải hồ bưng kín rào kẽm gai và nước mắt
Chuyến đi này
Sau chuyến đi này
Ai biết bàn chân sẽ mọc thêm mấy ngón
Trái tim ai sẽ chẻ ra mấy ngọn
Hòa bình giả vờ mỉm cười và cho kẹo lũ trẻ

Đọc tiếp

Lem hồng

Trịnh Sơn

Phố em ngày nắng xanh lưa thưa
Mây qua đỉnh đầu quên bỏ bóng
Túp lều nào bên suối
Dòng suối của tưởng tượng rồng phụng mây bay
Ước một thân cây để khắc tên mình vào
Không có

Phố em ngày mưa đỏ lửa café giọt
Khu vườn tam giác mười tám tuổi co ro lạnh
Choàng vai một người xa rất xa
Tình đầu
Ấm mảnh khảnh xác ve kêu khản giọng trái mùa

Trái mùa
Môi phất phơ say khướt
Ăn vào này mận này mơ
Mai kia đã buồm tênh hênh gió chờ

Đọc tiếp

Cô độc

Trịnh Sơn


Tôi trình bày cuộc đời mình bằng Thơ
Nhọc nhằn phù hoa nhẹ nhàng cái xuống dòng
Tình yêu nối vần những vòng tay
Người tốt còn rất nhiều
Rất nhiều
Mỏng cánh
Bay lên

Tôi diễn đạt cuộc đời tôi bằng Em
Tình tan như con sóng phải tan
Hoài niệm mông mênh mông mênh dư âm
Tâm hồn mình có là gương phẳng lặng
Chưa bao giờ tình yêu làm chiếc bóng

Sáng nay có người nói
Cuộc đời tôi chỉ là trang giấy trắng
Lấm tấm thơ cần mồ hôi và nước mắt để xanh ngời
Chiều nay có người nói
Cuộc đời tôi phải là biển
Giận ghét yêu thương, ấy, hư ảo thủy triều

Đêm nay
Tôi ngồi một mình
Không em
Không thơ
Chỏng chơ chiếc điện thoại hết tiền
Chỉ có thể nghe
Mà không ai gọi

Bà Rịa, ngày 27/07/2009
TS.

Đọc tiếp
Lên đầu trang