Trịnh Sơn
Những con chim tha rơm về não tôi
Không làm tổ
Thả đó
Ôi đã xa khói bếp nghèo của mẹ
Mây thuốc lào của cha
Và ánh mắt ngợp đôi tà thiếu nữ
Ôi đã qua một thời bè bạn
Khoác vai nhau giữa đám đông như chốn không người
Khóc thì khóc cười thì cười
Ôi đã hết những chuyến tàu tuổi trẻ
Đi ngược về xuôi
Ta cứ tới ai làm người lui lại
Những con chim tha rơm về não tôi
Quên que diêm chân trời tháng chạp
Gió chướng gió chướng quẫy buốt mảnh vườn cằn
Em còn ngồi trước cửa ru con
Môi trễ nải thương vay khóc mượn
- Ví dầu tình bậu muốn thôi…
Những con chim tha rơm về
Gieo hạt mầm trinh bạch
Cứ tưởng não tôi hồn nhiên như đất
Cứ ngỡ bốn mùa xoay vòng ký ức
Cứ mơ lên ngôi sau trùng vây nước mắt
Tôi cõng rơm đi cõng rơm đi cõng rơm đi hết tuổi xanh gì
Những con chim tha rơm về
Rít rít mùa
Tôi cõng rơm đi
27/12/2014
TS.