Trịnh Sơn
nhớ đem cho mày tấm gương ba mươi độ
soi ngã nghiêng soi tưng bừng soi đổ vỡ
bạn bè một phía đời sau lưng
nhớ đón tao bằng chiếc áo thùng thình năm cũ
giam hận sầu trong cái nắm không buông
và đuổi hết bọn giả vờ cơn cớ
vào cái thời dại mắc cỡ thành khôn
cũng may Hà nội còn ồn
nhớ mày tao nhớ cái lưng hồ Tây
đái bảy bước một cơn say
xé thuần phong thấy một bầy trẻ con
hình lon ton bóng lon ton
mò lăng tẩm ướt hai hòn ngây ngô
đêm mái gió
vạch mây mùa nửa quen nửa lạ
mày phương nớ chắc hồn lùi phố xá
trót hẹn chung nhau một lần vấp ngã
người đá cứng ta chân mềm
nhớ mày tao nhớ cái lưng hồ Tây
đái bảy bước một cơn say
xé thuần phong thấy một bầy trẻ con
hình lon ton bóng lon ton
mò lăng tẩm ướt hai hòn ngây ngô
đêm mái gió
vạch mây mùa nửa quen nửa lạ
mày phương nớ chắc hồn lùi phố xá
trót hẹn chung nhau một lần vấp ngã
người đá cứng ta chân mềm
thiên hạ
bao giờ bao giờ một phương
29/1/2015
TS.