Trịnh Sơn
Có cô bé những buổi sáng ghé trước cổng nhà tôi
Kiễng chân tay với hái đóa hoa vàng
Hoa lìa cành
Cô bé mỉm cười
Mang trái tim tôi đi kể từ khoảnh khắc ấy
Cha tôi nói mỗi con người là một đóa hoa
Sắc hương là món quà diệu kỳ cuộc đời ban tặng
Mẹ tôi nói hoa phải nở và hương phải bay
Dù biết rằng nở sẽ tàn và bay sẽ mất
18 tuổi tôi đi tôi đi
Thời gian là chuyến xe không bao giờ chạy ngược
Được mất sống còn làm gồ ghề thêm hình hài
Những con người đồng hành với tôi cũng vậy
Trên lưng mỗi người đều vác một con cóc chông chênh
20 tuổi trôi đi trôi đi
Bằng phẳng nhiều mà vực thẳm cũng nhiều
Tôi trượt chân giữa vũng ảo tưởng
Đóa hoa vàng phất phơ con diều không dây
Cha tôi hớt hơ hớt hãi
Mẹ tôi hớt hơ hớt hãi
Trên cánh đồng rơm rạ cuối mùa có những đứa trẻ bỏ trâu đi tìm diều
Nhắm mắt lại em ơi em ơi
Ta làm hai hạt bụi quấn lấy nhau siết lấy nhau giữa sa mạc này
Hoa phải nở và hương phải bay
Cháy trọn vẹn món quà diệu kỳ cuộc đời ban tặng
Đứng phải bước ngồi phải bước nằm cũng phải bước
Bước nghe em tới hơi thở cuối cùng
Những buổi sáng ghé trước cổng nhà tôi
Kiễng chân tay với hái đóa hoa vàng
Thời gian là chuyến xe không bao giờ chạy ngược
Được mất sống còn làm gồ ghề thêm hình hài
Những con người đồng hành với tôi cũng vậy
Trên lưng mỗi người đều vác một con cóc chông chênh
20 tuổi trôi đi trôi đi
Bằng phẳng nhiều mà vực thẳm cũng nhiều
Tôi trượt chân giữa vũng ảo tưởng
Đóa hoa vàng phất phơ con diều không dây
Cha tôi hớt hơ hớt hãi
Mẹ tôi hớt hơ hớt hãi
Trên cánh đồng rơm rạ cuối mùa có những đứa trẻ bỏ trâu đi tìm diều
Nhắm mắt lại em ơi em ơi
Ta làm hai hạt bụi quấn lấy nhau siết lấy nhau giữa sa mạc này
Hoa phải nở và hương phải bay
Cháy trọn vẹn món quà diệu kỳ cuộc đời ban tặng
Đứng phải bước ngồi phải bước nằm cũng phải bước
Bước nghe em tới hơi thở cuối cùng
Những buổi sáng ghé trước cổng nhà tôi
Kiễng chân tay với hái đóa hoa vàng
Bà Rịa, ngày 14 / 05 / 2009
TS.