Trịnh Sơn
Nhà mình không có vườn
thôi em chịu khó mọc suông trán này
nếp nhăn thay thế luống cày
mồ hôi nắng ngày
nước mắt mưa đêm
Anh sẽ làm thơ như kẻ quê mùa gieo hạt
lúa nứt chồi gốc rạ
sự sống nảy mầm trên cái chết
Con chúng ta ngơ ngác ngọn đòng đòng
Niềm tin bó thành rơm đứng dang tay canh lũ sẻ
Tuổi trẻ ơi tuổi trẻ
Ước mơ càng đếm càng mỏng
Em có còn nhắm mắt nguyện cầu dưới những vì sao rơi
Trái thị vàng tình yêu lũ sâu ngày càng nhiều
Đổ lỗi cho dục vọng?
Không, anh nhất định không tin rằng Số phận
có thể kéo dài cuộc đời hoặc rút ngắn cuộc đời của chúng ta
Có những buổi tối lững thững về nhà
chợt bé nhỏ trước chiếc giường quá rộng
muốn quay lưng chạy trốn cô độc
Bỗng dưng nỗi buồn trở nên khổng lồ giữa thế giới quá chật
Thôi, ngủ sớm ngủ sớm em ơi mai còn bước nữa
Nhà mình không có vườn
Anh là vườn
Em mọc
10/2009
TS.