Trịnh Sơn
Mây qua đỉnh đầu quên bỏ bóng
Túp lều nào bên suối
Dòng suối của tưởng tượng rồng phụng
mây bay
Ước một thân cây để khắc tên mình vào
Không có
Phố em ngày mưa đỏ lửa café giọt
Khu vườn tam giác mười tám tuổi co ro
lạnh
Choàng vai một người xa rất xa
Tình đầu
Ấm mảnh khảnh xác ve kêu khản giọng
trái mùa
Trái mùa
Môi phất phơ say khướt
Ăn vào này mận này mơ
Qua sông
Qua sông
Sóng Thâm Tâm buốt ngọt chân vỗ nước
Trái tim lỡ làng được mất
Ngủ không yên đêm chó sủa
Mở cửa đợi chờ kẻ trộm thời gian
Thời gian ướp đá hũ rượu ba chôn ngày
sinh con
Thời gian ủ men chiếc gối ngoại để lại
Thời gian đắp lên mẹ nhành cúc vu lan
bồn
Tam giác tâm hồn tất cả em tất cả anh
tam giác
Nhọn ngực ngày căng sữa ru nhau
Phố em mai ơi mốt ơi kia kìa ơi
Dấu hồng lem vệt trắng người bước bộ
Cho mãi tóc em bay
Trên lối gió con đường thôi đá sỏi
Cho mệt bàn tay vẫy
Buồn buồn nuôi thơm tho môi thèm khói
Tôi biết trước cái ngày đen tối ấy
Thể nào em cũng xa
Mà đâu ngăn được bàn tay níu
Níu có được đâu tiếng thở dài
Cầu trời khẩn phật cho mãi tóc em bay
Trên lối gió con đường thôi đá sỏi
Bôi son rồi
Đừng nói
Lem màu phố ngày tôi
Bà
Rịa, ngày 26 tháng 08 năm 2009
TS.